(Áo đỏ)

Tiếng gà gáy từ một vùng quê tĩnh lặng, trước khi đoàn tàu sầm sập chạy ngang qua; người gọi bảo đang leo lên cao trên tầng nhà, nên âm thanh lọc khá rõ.

Nghe giọng gà gáy cụt lủn, chẳng quá dài, đúng hai lần rồi tắt bặt hẳn.

Vào lúc ấy, tất cả chỉ có thế-- về một làng quê, cách Hà Nội chừng hơn một giờ ngồi xe ô tô.

Đã từng nghe gà gáy trong sương núi lạnh tím tái trên vùng cao Phó Bản, Đồng Văn (Hà Giang).

Thấy thấm thía cái tín hiệu ngỡ chừng quen thuộc lúc vi vu Vịnh Hạ Long tuyền nước và nước, quẩn quanh khách du lịch nói cười, mặc cả mấy cân cá, ốc ăn chơi gọi là.

Và một buổi chiều
vẳng lại nhịp đếm thời gian thanh thản, chợt ngỡ ngàng đêm xuống khi lời chừng sắp cạn, trên bãi cỏ trong quần thể hồ Ba Bể (Bắc Kạn) .

... Giữa Thủ Đô vẫn sáng màu vàng bụi tre la ngà; đỏ mộc mạc những viên gạch cống làng làm đường đi của các đôi trai gái muốn kết đôi chung sống; mèo hàng xóm đâu đó động đực gào inh; và dĩ nhiên, gà nhốt trong cái hộp sắt cơi nới khu chung cư te tái góp mặt.

Không có gì ghê gớm, khoảnh khắc rồi sẽ vụt quên lãng này.

Logic ở đâu làm mình vụt nhớ cơn gió nồm tai quái sè sẽ làm thiu thức ăn; nhớ nắng hửng cuối năm hắt tia quyến luyến quê hương để rồi trông thấy "áo đỏ Người đưa trước giậu phơi..." (thơ Lưu Trọng Lư).

Mạ ơi!

Sức gợi giản đơn vậy, tiếng gà gáy nghe qua điện thoại di động.

Bài đăng Mới hơn Bài đăng Cũ hơn Trang chủ